Khi tớ bệnh
Tớ bệnh. Tớ chỉ cảm xoàng và với các chàng trai mới lớn ngoan cố, thì chẳng có gì to tát, tất cả chỉ được chữa trị đơn giản bằng việc uống nước và trùm chăn ngủ. Nhưng khi cậu tan học về ghé ngang, vác cả một túi to tướng những đồ ăn ngon lành nhưng… có hại cho người ốm, kể đủ thứ chuyện linh tinh ở lớp sáng nay, rồi… tự tiện lục cặp tớ lấy vở ra chép lại bài dùm, tớ không hiểu có điều gì đó đang chạm thật nhẹ vào lòng mình nữa, cô bạn đáng yêu ạ.
Và hay thật, tớ mau khỏi bệnh. Có lẽ là vì tớ mong đến lớp, vì tớ nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ bài vở, nhớ căng-tin trường,và vì… cậu nữa.
Với thời trang của tớ
Thật bất công khi tớ luôn gật đầu với tất cả những váy áo của cậu dù chẳng phân biệt nổi cái nào là áo mới, cái nào đã mặc 2 tháng nay rồi, cũng như hoàn toàn mù tịt khi nhìn ra sự khác nhau giữa màu hồng nhạt và hồng phấn. Trong khi cậu luôn luôn có một thái độ chung cho tất cả khoản áo/ quần/ giày dép/ tóc tai của tớ là: "Eo, khiếp thế!"
Nhưng vì cậu sau khi chê lên chê xuống, kịp nhận ra khuôn mặt bí xị của tớ mà vội đỡ lời “Không sao, đánh giá con người phải từ nội tâm bên trong” thì tớ cũng cảm thấy thoải mái hơn khi không phải cố gắng thay đổi điều gì cả.
Đầu bếp bất đắc dĩ
Tớ nói thật nhé, cậu thật sự nấu ăn không ngon như mẹ tớ. Đó là tớ nói giảm, hoặc sự thật còn đáng… buồn hơn thế.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không biết ơn những “bữa cơm từ thiện” cậu mang qua trong những ngày mẹ tớ đi công tác còn tớ thì nấu một tô mì cũng không xong. Đương nhiên là cơm chiên trứng của cậu không hấp dẫn, nhưng… no bụng, sạch sẽ và ăn trưa cùng cậu rõ ràng rất là vui.
Cãi nhau to
Cậu cãi ầm ĩ, nói như bắn liên thanh, sau đó đóng sầm cửa ra vẻ mình bị ức hiếp chỉ vì tớ ham coi HBO mà lỡ hẹn. Hôm sau kiên quyết không nói chuyện, hôm nữa kiên trì không trả lời tin nhắn và đùng đùng bỏ đi khi tớ cố gắng đến gần.
Nhưng trong lúc mọi cố gắng dường như là tuyệt vọng, cậu ôm cuốn tập đi lòng vòng quanh bàn, rồi chậc lưỡi ngồi xuống cạnh tớ, giọng lạnh tanh “Bài 3 trang 108 làm sao?”. Mặc dù không nở nụ cười, nhưng tớ biết mặt trời lại rạng rỡ đấy thôi. Cảm ơn vì cậu chẳng bao giờ giận tớ quá ba ngày.
Quân sư quạt mo
Tớ đến gặp cậu sau một buổi chiều bị sét ái tình đánh tơi tả, tròn mắt nghe cậu thuyết giảng một tràng về ngày thi cận kề, rằng yêu đương lúc này là có tội với niềm kỳ vọng của mẹ cha, rằng tớ đang bán đứng tương lai mình cho gánh đồng nát rồi.
Để đến khi tớ xụi lơ những háo hức trước lúc bước vào gặp cậu, thì chính cậu cuối cùng lại loay hoay chỉ tớ cách làm quen sao cho ấn tượng với nàng. Và rồi chính cậu một tháng sau đó đi lải nhải với tớ rằng thấy chưa, yêu sớm cũng có đi được đến đâu đâu…
Nghe tớ mọi thứ
Tớ không bao giờ dám kể cho ba mẹ tớ nghe việc mình đang đuối sức thế nào trong hành trình học vấn, là tớ không hề hào hứng với tương lai ba mẹ đang vẽ ra. Tớ sợ gây thất vọng cho mọi người.
Tớ không bao giờ dám cho người ấy biết rằng tớ cực kỳ nhát gan, tớ sợ nhện và tớ đôi khi nói lảm nhảm khi ngủ. Tớ sợ bị mất hình tượng.
Tớ không bao giờ dám nói cho bất cứ ai trong lớp nghe về cuốn sách mình đang viết, hát toáng lên ca khúc mình mới sáng tác xong, hay nói thỏa thích những mong ước viển vông của mình. Tớ sợ bị cười nhạo.
Nhưng tớ làm tất cả những điều đó với cậu, vì tớ biết tớ có thế nào, vẫn luôn có cậu chấp nhận tớ vô điều kiện.
Một trái tim dũng cảm
Khi mọi người bắt đầu bàn tán về mối quan hệ thân thiết của hai đứa, tớ loanh quanh lo lắng, đi giải thích với từng người. Đáp lại, cậu lạnh te và tỉnh rụi, bảo tớ cứ kệ đi. Tớ mỉm cười, cậu rõ là bản lĩnh và dũng cảm vô cùng.
Rồi sẽ đến lúc chúng mình tìm được một nửa phù hợp. Cậu sẽ có người chở che và mang lại cảm giác bình yên, tớ sẽ có người lo lắng và quan tâm theo một cách khác cậu.
Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, tạm thời cứ dựa vào tớ một chút khi cậu mệt mỏi, kể cho tớ nghe về anh chàng xinh trai nào đó cậu đang tăm tia, và ở cạnh bên tớ như thế này, được không?
Cảm ơn vì tớ đã có cậu làm một người bạn thân hoàn toàn trong sáng!
Nguồn: sưu tầm từ internet
Không có nhận xét nào
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.