Ảnh minh họa |
Tôi và anh biết nhau do gia đình hai bên giới thiệu, từ khi biết đến lúc chấp nhận yêu anh vỏn vẹn 5 tháng. Tôi 35 tuổi, anh hơn 2 tuổi, làm công ty nhà nước thuộc ngành kinh doanh, anh làm nghề tự do, đôi khi việc cũng không ổn định. Anh hiền lành, nói chuyện không thu hút người nghe nhưng hay giận, là người kỹ tính. Tôi có tính lo xa và thuộc tuýp người nói thẳng nói thật, vẫn biết sự thật luôn mất lòng nhưng tôi lại quan niệm mình cứ sống thực tế mất lòng trước được lòng sau, nhiều lúc bị trách móc, than phiền, tôi chỉ biết cười trừ.
Ngày đầu gặp anh tôi cũng nói rõ mình có một quá khứ không hoàn hảo, công việc tạm đủ chi tiêu, cuộc sống không có gì nổi trội, nếu anh chấp nhận quá khứ của tôi thì mình tiếp tục quen, còn anh muốn một cô gái không tì vết thì có thể dừng lại vì như vậy sẽ không làm tổn thương nhau sau này. Anh nói với tôi bản thân anh cũng có quá khứ không tốt, anh không quan trọng, phải biết chấp nhận vì nó không có lỗi. Nghe anh nói vậy tôi cảm thấy yên lòng.
Trong thời gian yêu nhau tôi và anh có thân mật vì đã bàn tính đến chuyện hôn nhân. Anh là người theo đạo Chúa, tôi ngoại đạo, lúc đầu vì công việc nên tôi chưa chấp thuận học giáo lý, ngoài ra anh nói tôi qua nhà gặp mặt gia đình nhưng vì quá sớm và chưa đúng lúc tôi xin anh cho thời gian chuẩn bị tâm lý. Sau khi ký vào giấy học giáo lý và anh đã hứa quan tâm yêu thương, lo cho tôi suốt cuộc đời, nên tôi rất tin tưởng vào những gì anh nói. Đùng cái, đến ngày học giáo lý hôn nhân, anh nói với tôi không thích học vì chưa phù hợp để học, anh còn lấy cớ không hợp nhau vì tự ái.
Có lần anh chơi bài, tôi khuyên anh hạn chế, anh nói tôi hay cằn nhằn, anh bệnh tôi nhắc uống thuốc thì anh bảo tôi hay nói. Ngày gặp tôi để nói chia tay, anh nói anh rất yêu nhưng không thể đến với nhau. Tôi có nói với anh phải có trách nhiệm, anh nói quá khứ của tôi đâu phải do anh, anh là người thứ hai sao gọi là trách nhiệm, nếu anh là người đầu tiên sẽ có trách nhiệm với tôi trong tình yêu, chuyện đó là bình thường.
Tôi nghe mà thấy buồn, chỉ biết trách mình, không hiểu sao thời gian ngắn tôi lại yêu anh rất nhiều và đáp ứng anh mọi chuyện. Tôi nhắn tin gọi điện anh không nghe, không trả lời, qua nhà anh cũng không gặp, tôi đã đem hết lòng tự tôn của mình để níu kéo anh quay lại. Tôi cũng trải qua nhiều mối tình nhưng không đi đến đâu, có lẽ anh là người tôi dành tình cảm nhiều nhất. Buồn và tự hận mình, tôi đã bỏ đi rất xa để quên tất cả nhưng sự ra đi cũng không làm tình hình thay đổi, tôi càng nhớ. Trước khi đi tôi có nhắn tin cho anh, những ngày ở nơi xa anh có gọi điện cho tôi nhưng không nói gì chỉ để chế độ nghe.
Giờ tôi không biết phải làm gì, quyết định rời xa anh, không điện thoại, không nhắn tin, không quan tâm đến anh nữa, sự cố gắng của tôi đã không được anh đáp ứng. Tôi làm vậy liệu có đúng không?
Nguồn: VnExpress
Không có nhận xét nào
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.